Penang - Georgetown
Từ Kuala Lumpur, Bọ mua vé xe bus VIP của hãng NICE đi Penang; hãng bus này phục vụ khá chu đáo: Bến đón khách nằm ngay Old station là trạm xe lữa cũ của KL một cách riêng rẽ chứ không chung đụng hổn độn như bến Puduraja; trong khi chờ đợi đúng giờ lên xe, hành khách được phục vụ nước giải khát và cà phê hoặc trà miển phí. Giá vé vào thời điểm đó (2008) là 45 RM/chiều/người.
Trở lại chuyến bus của Bọ, hãng NICE xử dụng xe mới, chỗ ngồi rộng rãi rất thoải mái trong suốt hảnh trình KL - Penang dài hơn 4 giờ đồng hồ này: Xe khởi hành đúng giờ, có 1 cô tiếp viên theo xe (nghe cứ như đi máy bay ấy nhỉ?) và phát cho mỗi người 1 khăn lạnh và 1 chai nước lọc. Xe chạy khoảng hơn giờ đồng hồ, cô bắt đầu đẩy 1 xe thức ăn nóng (bận đi được ăn hủ tiếu xào, bận về được ăn bánh mì) phát từng người. Xe sẽ dừng cho khách giải quyết vấn đề vệ sinh và thư giản đôi chút (mặc dù chỗ ngồi rất rộng, rộng hơn đi máy bay hạng cá kèo nhiều). Khu nghỉ vệ sinh dọc đường cũng rất rộng rãi thoáng bóng râm, lúc về xe nghỉ ở 1 trạm xăng lớn có bán nhiều thức ăn, khách (là Bọ nè!) có thể mua vài món quà vặt như khô bò, ô mai xí muội theo lên xe nhai cho đỡ lạt miệng
.
Bến bus ở Penang gọi là Sungai Nibong cách trung tâm thành phố khoảng 15 phút xe taxi, 20 RM. Penang có cây cầu treo nối từ Georgetown qua eo biển rất dài, là niềm hãnh diện cho người dân Georgetown !
G hotel là 1 khách sạn nằm ngay trên con đường Gurney Dr dọc bờ biển. Nói thêm là ở Penang thường du khách có các tùy chọn sau về nơi ngủ nghỉ tạm của mình:
-Tây thì thích ở khu dọc bờ biển phía đông có nhiều resort gọi là khu Batu Feriinghi.
-Các nhà nghỉ giá trung bình thường dành cho các du khách balô thì nằm
tại trung tâm Penang, Georgetown chung quanh vùng phụ cận Komtar.
-Cũng khu bờ biển, nhưng gần với dân Malay hơn là khu Gurney (khu mà Bọ chọn đây): Giá khách sạn sẽ cao hơn giá trong nội khu Georgetown (khách sân cao cấp và tiện nghi hơn) nhưng thấp hơn khu Batu Ferringhi (Giá cho Tây là giá...cứa cổ).
Một điểm cần lưu ý là dù ở dọc khu Gurney Dr, bờ biển ngay trước cửa khách sạn, hoặc ở khu Batu Ferringhi (resort, khách sạn nằm ngay trên bờ biển) thì du khách cũng không có người nào xuống tắm biển dù cho nắng nhiệt đới Mã Lai có chang chang cách mấy đi nữa. Lý do: bờ biển quanh Penang ô nhiễm rất, rất nặng! Nên nếu bạn muốn thư giãn và tắm biển nên chọn Langkawi.
-Cuối cùng nếu muốn thử 1 khách sạn kiểu boutique và có cái tên ngon lành như khách sạn Oriental ở Sing (và cùng công ty mẹ với Oriental hotel Sing) nhưng giá có thể gồng lên và ráng được (nửa giá so với Oriental Sing) thì Eastern&Oriental mở cửa chào đón quý khách! Bọ đã định "thà 1 phút huy hoàng rồi chợt tắt", chơi sang book Oriental nhưng nghĩ lại, tiền đó để dùng tô đắp thêm cho cái holiday của mình thì hợp lý hơn nên thôi!
Phòng của Bọ ở G hotel nhìn cũng rất sang trọng, tiện nghi:
Nhìn xuống hồ bơi, không ồn vì cách âm rất tốt, ngó hồ nước hấp dẫn nhưng không nhúng chân xuống nước vì...không biết bơi!
Nhưng như Bọ đã có kinh nghiệm với hệ thống hotel cho dù cao cấp ở Malaysia (Novotel, Equatorial) , ngành khách sạn ở Malay vẫn còn luộm thuộm trong vấn đề bảo trì. Khách sạn G này cũng thế: nhìn thì sang trọng, nội thất hài hòa nhưng có cái mùi kỳ kỳ... không phải là mùi hôi nhưng cũng không phải mùi thơm! Rất khó diễn tả và không hạp với khướu giác của Bọ chút nào!
Ngay sát cạnh G hotel là Gurney Plaza: mua sắm, ăn uống thoải mái, cách độ 100m là khu New Gurney Dr: khu ăn uống theo kiểu food cart nổi tiếng của Penang, tầm từ 6 giờ chiều đến khuya khu này tấp nập những người bán thức ăn và thực khách.
Penang, theo âm địa phương Pulau Pinang có nghĩa là hòn đảo quả cau (có lẽ vì ngày xưa cau được trồng nhiều trên đảo này?), còn được gọi bằng mỹ danh hòn ngọc Đông Phương "Pearl of Orient" - xin đừng nhầm lẫn với Hòn ngọc Viễn Đông "Pearl of Far - East" là mỹ danh của Sài Gòn ngày xưa. Thời nằm dưới sự thống trị của người Anh còn được đặt tên thành phố là Georgetown - theo tên của vua George đệ tam nước Anh; năm 1957 thoát ra sự cai trị của người Anh và gia nhập Liên Bang Mã Lai Á
Penang là bang lớn thứ nhì của Mã và nối với Butterworth trong đất liền bằng cây cầu dài 13km5, một thời từng là niềm hãnh diện của người dân Mã. Mặc dầu gần đây (2007) có dấu hỏi về sự an toàn khi xử dụng cây cầu này (nhiều vết nứt đã lộ ra); nhưng cảm giác khi xe chạy qua, chạy qua....chạy mút qua cây cầu thật là khó tả.
Ở Penang, Bọ có may mắn được 1 bạn trẻ tuổi gần 30 (tạm gọi là K) quen trên Penang forum, tripadvisor vui lòng làm thổ địa dẫn đường giới thiệu thăm thú hòn đảo này bằng xe của K. Ngay buổi chiều vừa đến Penang, tối đó K đã đến G hotel tìm 2 người bạn vong niên này. Mời K uống nước, và K đưa 2 ông bà già Việt này đi coi 1 chợ trời mà K bảo là chợ lớn nhất Penang, du khách không biết đến vì chợ nằm trong sâu và chỉ họp mỗi tuần có 1 đêm, Bọ nhớ mang máng hình như là tối thứ ba.
Chợ nằm trên 1 khoảng đất rộng, trần trụi cát và cỏ chứ không có lớp ciment nào trên mặt, người bán hàng dựng lều bạt ngay trên mặt cát và người mua sắm dẫm đạp ngay trên đó mà lựa chọn, mua bán nhộn nhịp và bụi mù cứ thế mà bốc lên theo từng bước chân của khách! Khu đất rộng, chợ nhiều hàng hóa và có cả nhiều lều bán thức ăn.
Ngó dzậy mà hổng phải dzậy, như Bọ vẫn ưa nói hoặc giả bộ hay chữ, nói theo kiểu dân Căng gà rù ở đây nói bằng tiếng Ăng Lê: "Too many things to look, nothing to buy!". Hàng hóa ở đây có phẩm chất rất thấp, lại theo kiểu miền Nam của Bọ thì là " toàn đồ lâm vố ", nên hai vợ chồng chỉ dạo quanh ngó cho biết cái chợ đêm lớn nhất của Penang, mua vài món cầm tay ăn lai rai cho đở buồn rồi leo lên xe K mà về khách sạn. K chia tay với 2 bạn già sau lời hẹn:
- Chúc ông bà ngủ ngon, mai chúng ta đi thăm thú Penang!
Penang Hill và funicular
Quả nhiên, sáng sớm đã thấy K gọi điện thoại lên phòng cho hay là đang chờ dưới sảnh. Mời K sang Gurney Plaza uống cà phê Gloria Jean là thương hiệu đăc biệt của Úc - Như Starbuck là thương hiệu của Mỹ vậy! cà phê Starbuck thì thú thất hơi nhẹ "đô" cho Bọ nên không đủ "phê", chỉ khi không có Gloria Jean thì phải chịu
K tuy trẻ, nhưng tính tình cẩn thận. Tuy là đường xá nằm trong tay mình nhưng K hỏi ý kiến hai vợ chồng Bọ xem tổng thể muốn xem những đâu rồi sắp xếp lại cung đường cho hợp lý (và đỡ tốn xăng) và điểm đầu tiên mà K đưa đi xem là Penang Hill với hệ thống funicular có độ dốc gắt cao nhất nhì thế giới (Năm 2010 chính phủ vùng Penang đã thay hệ thống xe cũ bằng hệ thống xe mới nhập từ Thuỵ Sĩ, có máy lạnh. Đối với 2 người thuộc thế hệ "bảo tàng viện" như bọn Bọ thì cũng là cơ may mình còn ngồi được chiếc xe cũ trước khi nó vô "viện bảo tàng"!)
Penang Hill không cao lắm, nhưng buổi sáng sớm trên núi vẫn còn mù mịt trong sương. Penang Hill có cả 3 ngôi thánh đường tượng trưng cho 3 tôn giáo chính ở Mã: 1 ngôi đền Hindu, 1 đển Hồi Giáo Islam và 1 chùa Phật Giáo. Điều đáng nói là chưa có ngôi chùa hoặc đền nào hoàn tất cả!
Từ đồi vọng cảnh, trời tốt có thể nhìn thấu qua Butterworth rất rõ ràng, và chùa Kek Lok Si thì như ngay cạnh bên thôi; nói thêm về ngôi chùa này: nhìn thì lớn, nhưng cấu trúc bên trong rất lộn xộn, thờ lung tung mà còn nhiều nơi nhiều chỗ vẫn ngổn ngang gạch với ciment nên Bọ không đi xem)
Chính tại đồi vọng cảnh này Bọ có câu chuyện rất lý thú với K về vấn đề chủng tộc Hoa trên đất Mã. K cho biết, người Hoa chiếm 1/4 dân số Mã và nắm hầu hết các cơ sở kinh doanh, tài chánh của Malaysia; 3/4 còn lại gồm 7 % là người Ấn theo đủ mọi tôn giáo: Bà La Môn, đạo Hồi, đạo Phật, Tin Lành, Công Giáo.... Và số còn lại thì cũng gồm nhiều sắc tộc không phải dân Mã chính cống. Thật ra tỷ lệ người Mã chính cống thuần chủng cũng rất nhỏ và phần lớn lại là kết quả pha trộn với người Tây phương và người gốc Trung Đông.
Về tôn giáo cũng thế, trên đất Mã có mặt hầu hết các tôn giáo chính trên thế giới, nhưng Hồi giáo là quốc giáo của đất nước này. Bọ hỏi K là nếu như người Hoa (K là người gốc Hoa) nắm các địa vị trọng yếu trong vấn đề tài chính, kinh doanh thương mại có nghĩa là các hãng xưởng phần lớn là do người Hoa làm chủ, vậy thì việc công nhân đạo Hồi cần cầu nguyện một ngày nhiều lần sẽ làm trì trệ việc lao động sản xuất có vấn đề gì với chủ người gốc Hoa không? K cho biết đó là vấn đề tế nhị và phức tạp trong xã hội Mã hiện nay: dĩ nhiên trong việc kinh doanh chủ nhân không thích năng lực làm việc của nhân công bị giảm đi, nhưng do luật của nước Hồi Giáo, họ bắt buộc phải chịu đựng sự thiệt hại để được sống còn. Cũng có 1 số nhân công lạm dụng quy chế được cầu nguyện này, và từ đó nãy sinh sự xung đột, bất mãn ngấm ngầm!
K cũng nói cho Bọ biết về sự phân biệt đối xử của chính phủ Mã đối với người Hoa: Những chức vụ then chốt trong chính quyền phải do người gốc Mã và phải có đạo Hồi nắm giữ. Về vấn đề thuế má và vấn đề giáo dục cũng có những phân biệt nho nhỏ . Và K cười cay đắng mà đùa:
- Bởi vậy chúng tôi như những con gà đẻ trứng!
Cám ơn K đã cho Bọ biết một góc những rắc rối bên dưới những điều tốt đẹp về một quốc gia đa chủng tộc, đa tôn giáo!
Nhưng mà thấy người gốc Ấn trên đất Mã còn bị đối xử thấp hơn nhiều.......
Đời sống hằng ngày của Penang
K đưa 2 bạn già trở ra Georgetown dọc bờ biển và ngừng xe, cho hay sẽ đưa đi xem 1 nơi dân cư Penang, cách sống tuy bình thường mà lại có nét đặc biệt: khu xóm nổi của dân chài lưới.
Đó là những căn nhà gần như liền vách nhau, đặc biệt toàn là nhà vách ván, những căn nằm gần đường lộ còn có nền bằng xi măng nhưng càng vào sâu hơn trong xóm nghĩa là càng xa bờ hơn thì hoàn toàn nhà ván sàn ván vì nằm trên 1 khu jetty nổi đưa ra biển:
Cuối xóm chài này, là bến ghe nhỏ của người trong xóm dùng để đi Butterworth, Batu Ferinnghi hoặc để lưới cá quanh quẩn ven bờ:
Quanh cảnh trải trước mắt là hình ảnh của Penang mà Bọ mới nhìn thấy lần đầu. Nhưng sao nó giống như 2 hình ảnh mà tuổi trẻ hai vợ chồng đã từng trải qua, ngay trong lòng Sài Gòn: Ngày đó hai vợ chồng còn trẻ, mới cùng sống cuộc sống có đôi với nhau và đi tìm mua 1 căn nhà nhỏ, xem báo và tìm theo địa chỉ đã cho, hai vợ chồng Bọ tìm đến khu xóm nằm cạnh chợ Dakao, vòng vèo qua con hẽm sâu Bọ ngửi mùi bùn thối xộc vào mũi; thì ra khu xóm này nằm cạnh bờ con rạch Sài Gòn đoạn gần cầu Đakao. Do đất nền còn là bùn non nên đường vào xóm không đổ xi măng được mà phải lót ván làm sàn và cố nhiên nhà cũng có sàn ván nằm trên những cọc gỗ thay cho những cọc nền xi măng! Các bà nội trợ rất sạch sẽ, luôn tay quét rác rưới bụi bặm trong nhà rồi hắt xuống lòng rạch ở sàn nước! giữa trưa nóng mùi bùn khô, mùi chất thải bốc lên nồng nặc! Bạn cũng dư biết là không thể ngửi mùi bùn thối suốt ngày cho nên hai vợ chồng Bọ đã không mua căn nhà (sàn) ấy!
Xóm chài nổi ở Penang Bọ đang nhìn thì đỡ hơn nhiều: tuy rác rưới vẫn được hắt xuống sàn sau (nhìn thấy nổi lều phều trên mặt nước nào là rác, nào là bao nylon!) nhưng mùi hôi không làm Bọ váng đầu hoa mắt như khu xóm nổi chợ Đakao ngày xưa: Do đây là biển chứ không phải kênh rạch nên nước thủy triều lên xuống làm bớt đi mùi bùn thối nhưng dấu vết của cặn bả thì vẫn có thể nhìn thấy khá rõ ràng.
Kế đó, K đưa đi xem nhà thờ họ Khoo (Khoo Cong Si). Đây là nhà thờ chi họ Khoo vốn có nhiều người giàu có phát đạt và phú quý thành danh:
Ngôi nhà thờ chính kiến trúc theo những chùa người Hoa với bảng đại tự treo ngay trước cổng chính môn và bậc thềm cũng có tấm chắn nâng cao và bên trong hall of fame là những tấm plaque mạ vàng khắc tên những người trong tộc Khoo đã thành công làm rỡ mặt cho chi tộc:
Bọ cắc cớ hỏi đố K rằng anh có biết tại sao trong các nhà xưa của người Á châu (nhất là Tàu và các nước chịu ảnh hưởng văn hóa Tàu), ngưỡng cửa thường có 1 thanh chắn ngang không? K thua không trả lời được. Bọ cho K biết đó là 1 cách gia chủ buộc khách phải tỏ lòng kính trọng tổ tiên chủ nhà: xưa bàn thờ tổ tiên thường đặt ngay gian chính nhìn ra chính môn (các bạn nhớ lại coi đúng không?), khách muốn không vấp phải thanh ngạch cửa này thì khi bước qua ngưỡng chính môn thì phải cúi nhìn xuống để bước rộng chân qua mà không vướng ngạch và vấp ngã! 1 cách tế nhị để buộc khách phải cúi bái gia tiên. Không biết có bao nhiêu bạn khoảng 30 tuổi biết về điều này chứ con trai Bọ thì quả thật không biết vì anh cả đâu có nhìn biết cái ngạch cửa là cái gì!
Quấy quả K đã suốt buổi sáng; hai vợ chồng Bọ mời K đi ăn trưa và giao cho K việc lựa chọn nơi ăn và món ăn. K đưa 2 bạn già đến ăn tại New World centre hawker, mỗi người 1 tô cà ry cay xé họng rồi K chữa lửa bằng 3 ly kacang, tổng cộng chưa đến 20 RM, đúng là bạn hiền! Cảm ơn K, và nhờ K trên đường về giúp ghé 1 tiệm bánh lâu năm ở ngay trung tâm để mua bánh pía (tau sa peah) về xứ Căng gà rù cho má Bọ (bà thích ăn bánh pía), nhân tiện mua thêm 1 hộp gởi tặng Ba Má K ăn lấy thảo với 2 người bạn phương xa này.
Trên đường về gần tối kha1ch sạn, K còn cho Bọ ghé xem chùa Miến, bên trong có nhiều tượng thú rất gần với các chùa tại Thái Lan, cho thấy sự ảnh hưởng và nét tương quan của Phật Giáo Đại Thừa tại các Quốc Gia Miến, Thái và Campuchia
Chào tạm biệt K (không biết có sẽ còn gặp lại?), và K dành 1 ngạc nhiên lớn cho Bọ: trước khi Bọ trở lại KL, K đến tìm và tặng cháu nội trai (Mr J) của 2 bạn già 1 con diều đặc trưng Mã Lai hình con ó! Cám ơn những hạnh ngộ mà thời đại kỹ thuật mới, thời đại @ đã làm điều kỳ diệu là đưa những con người xa lạ, chỉ quen nhau trên thế giới ảo có thể đến lại gần nhau, kết bạn với nhau. Cám ơn K đã cho Bọ biết lòng hiếu khách của một Penangnite!
THường khi đi du lịch, có lẽ do bản chất người nội trợ trong Bọ vẫn tiềm tàng nên Bọ thường tìm đi chợ. Chợ cho Bọ thấy cách sinh hoạt đời thường của dân địa phương và do đó cảm nhận sẽ sát với thực tế hơn so với những hào nhoáng của những khu dành riêng cho khách du lịch.
Chợ chánh ở Penang là chợ Chowaras nằm cạnh khu Komtar (Komtar là 1 tòa building từng là khu thương mại sầm uất của Penang nhưng nay thì tiêu điều lắm, các cửa tiệm phần nhiều cửa đóng im ỉm). Nhà lồng chợ thì đúng theo nguyên tắc chợ của Á châu là được thiết kế để bán thực phẩm tươi sống như thịt cá, và cũng theo định luật ngàn đời là khu thịt cá thì thường không đi song hành với cái lỗ mũi. Chắc do vậy nên đa số các sạp hàng tự động dọn ra con đường nằm ngay sau chợ (giống như con đường bán trầu cau nằm sau lưng chợ Đồng Xuân ấy); từ hàng cá, hàng tôm, hàng thịt đến hàng rau củ, hàng quần áo và hàng.... gà đồng. Nhìn những dãy tạp hoá nằm sau lưng chợ, Bọ thoắt cái tưởng như mình đang đi trong khu chợ Cầu Muối ngày xưa, như là một Dejà vu!
Rời chợ để đi xem Ngôi nhà Xanh, bực mình với mấy anh tài taxi người Ấn (lại Ấn!); anh tài đòi 10 RM, Bọ trả giá 5 RM anh ta không chịu. Cáu, đi bộ ra 1 chút thấy 1 dọc xe xích lô đậu chờ khách. Bọ chọn 1 Ông tài dáng vẻ hiền lành và hơi có tuổi. Hỏi giá đến nơi muốn đi, ông xòe bàn tay ra: 5 RM! Bọ mà còn kỳ kèo trả giá thì ra mình quá tệ nên hấp! hai khách già nhảy lên xe ngồi chễm chệ!
Xe xích lô Penang rộng, rộng hơn cả xích lô ở Hà Nội và dĩ nhiên là gấp đôi xe ở Sài Gòn nên 2 người khách ngồi thoải mái. Ông tài nói tiếng Anh trôi chảy, và đưa 2 người khách đến 1 tiệm hủ tiếu bò viên nổi tiếng đối diện sở cứu hỏa. Bọ Giai có mời ông uống cà phê nhưng ông từ chối và bảo cứ ăn đi, rồi ông đưa đi xem 1 vòng thành phố và sẽ chở đến Dinh Xanh (Cheong Fatt Tze Masion - Blue House) mà chỉ xin trả thêm 5 RM! (tỷ giá lúc bấy giờ là 3RM = 1$A)
Trên đường , ông vừa đạp xe vừa dẫn giải như 1 hướng dẫn viên du lịch chính hiệu: này là 1 đền thờ Hồi Giáo nhưng của người Pakistan, nọ là toà án Penang. Gần khu này có 1 con đường lát đá, nhưng đoạn có lát đá theo kiểu cobble stone bên Âu châu chỉ có 1 đoạn ngắn khoảng 200m mà thôi, ông cho biết là do quá tốn kém mà dân lại kêu ca vì bất tiện cho người đi bộ và xe đạp nên thành phố ngưng lại và giữ nguyên đoạn đường vừa lát đá xong như 1 dấu tích. Penang có nhiều miếu thờ Quan Âm, mà ngôi đền này là ngôi miếu xưa nhất của thành phố, ngày mồng một, rằm và những ngày sóc vọng nhang đèn khói hương nghi ngút.
Xong phố Tàu, ông chở đi xem phố Ấn. Cũng những cửa hàng quần áo thời trang với những bảng hiệu rất ư là phong cách Boolywood! Và không thể thiếu những sạp hoa kết lủng lẳng dành cho việc thờ phượng của người Ấn.
Nhưng hay nhất là quanh 1 ngõ nhỏ vắng, ông ngừng lại và bảo Bọ Giai nhảy xuống xe để chụp cho Bọ 1 tấm hình ngồi khép nép trên xe, hiền ngoan như trong truyện cổ tích!
Đến nơi, Bọ gởi thêm ông chút quà, nhìn hình này bạn có nghĩ ông được 79 tuổi vào lúc đó không? Bọ nhớ ngày xưa ở Việt Nam, khi cần đi đâu bằng xích lô Bọ thường chọn người đạp xích lô tuổi tre trẻ, không phải thích người tuổi trẻ mà vì rất ngại khi phải ngồi ngất ngưỡng đằng trước cho 1 người đáng tuổi cha chú, có khi tuổi đáng bậc bác của mình gò lưng đạp phía sau! Khi quen với Bọ Giai thì ngược lại Bọ Giai chọn người khá lớn tuổi. Bọ Giai bảo mình chọn người lớn tuổi để giúp chú bác đó có cuốc xe trong ngày, nếu ngại thì đừng trả giá (trừ phi đòi giá quá cao không hợp lý!) coi như mình giúp chú bác đó 1 cách gián tiếp! Và từ đó nó cũng thành thói quen của Bọ!
Mua vé, được cho biết là 11 giờ sẽ có 1 tour dẫn đi thăm tòa nhà và được phát cho tấm card này :
Theo đó, ngôi nhà này gồm có 38 phòng, 5 khoảng sân, 7 cầu thang và 220 cánh cửa sổ; những cầu thang và những cánh cửa sổ này do 1 người thợ đặc biệt chế tạo ra. Chủ nhân nguyên thủy của tòa nhà này là Cheong Fatt Tze xuất thân là 1 người nghèo mạt nguyên quán ở Quảng Đông. Ông từ Tàu đến lập nghiệp ở xứ này năm 16 tuổi (nghe giống chuyện chú Hỏa bên mình quá!) và thành công, có nhiều quyền lực cũng như nhiều huyền thoại về ông vào thời kỳ đó và được mệnh danh như " Một trong những vị quan cuối cùng và là nhà tư bản đầu tiên của Tàu (Cái này là Bọ thuật lại theo tấm card đó chứ không biết đâu là sự thật!). Ông giàu có và nổi tiếng vào thời đó đến nổi những người Hòa Lan và Anh trong giới cầm quyền thời bấy giờ đã hạ lệnh phải treo cờ rũ khi ông mất vào năm 1916.
Trong quãng thời gian cực thịnh của ông, Cheong Fatt Tze đã chọn Penang để xây dinh thự cho mình và cho con cháu nối dõi sau này. Ngôi dinh thự này là 1 trong 2 ngôi dinh thự đồng kích cỡ và có vẻ hoàn mỹ nằm ngoài đất nước Trung Hoa (sic).
Cheong Fatt Tze mansion ngày nay ngoài việc bán vé cho du khách vào xem và lấy tiền khi tham dự tour có người hướng dẫn, còn kinh doanh như là 1 khách sạn nên họ không cho chụp hình bên trong, nhưng nói thật chắc chỉ có người Tây phương thích ở vì lạ thôi chứ khu này chẳng có gì là hấp dẫn đối với Bọ cả! Dinh cơ này nằm ngay khu trung tâm, cạnh những building tân tiến cao vút tạo .