RE: Vang Bóng Một Thời
Thuyền đi ngược về phía Thiên Mụ. Trên đường đi, ânh Tư bắt ghé điện Hòn chén. Cả nhà leo xuống thuyền, trèo cả mấy chục bực tam cấp lên điện. Vô cầu xin xong lại leo xuống, tiếp tục lên tới Thiên mụ. Chùa vẫn không có gì thay đổi. Cây hoa sứ ngày xưa vẫn còn đó, cao và to hơn lúc tui 11 tuổi. Lên chùa thăm viếng vườn tược, cần phải dùng nhà vệ sinh. Trời nóng hừng hực, nhà vệ sinh không có giấy nhưng cùng may, có bồn nước để rửa.
Nóng quá, tui ra mồ hôi nhễ nhại, nội cái vụ kéo quần áo lên xuống cũng là một vấn đề. Áo iếc gì cũng dính sát vào người.
Sau khi viếng chùa Thiên mụ, cả nhà lại trở xuống thuyền để đi về. Đang chạy anh Tư bắt chủ thuyền ghé lại một nhà hàng bên bờ sông. Anh nói "Chỗ ni có bánh ướt thịt nướng ngon lắm" Anh Tư lúc nào cũng chủ trương ăn uống.
Lại phải trèo khỏi thuyền, leo bực đá lên nhà hàng. Tui không để ý nhà hàng ra sao, chỉ ngồi chờ họ dọn bánh ra thôi. Bánh khá ngon, cuốn thịt nướng, chấm nước mắm hâm nóng.
Ăn xong, cha con lại khăn gói xuống thuyền về bến.
Tối hôm đó anh bạn của thằng cháu lại mời cả nhà đi ăn bên Gia hội. Lại Lẫu và một vài món khác. Có món gì có da ếch chiên dòn, thiên hạ mời tui ăn, thấy cũng hơi ngại ngại nhưng nể người mời nên ăn thử. Nó cứng còng, chả có vị vàng gì hết trơn.
Hôm sau, sáng dậy ăn sáng xong, tui đứng trước nhà nhìn về phía tiệm vàng hồi xưa, dẹp rồi. Thay vào đó là một tiệm uốn tóc. Sẵn chưa gội đầu, tui lò mò lại coi họ làm ăn ra sao.
Cô chủ tiệm rất vui vẻ, mời chào nườm nở. Tui nói muốn gội đầu. "Dạ được, cô nằm trên divan đi"
Trời ạ, gọi đầu kiểu này lạ quá. Khách nằm trên divan, để đầu ra ngoài, họ đem nước dội, cho shampoo, etc. Thặt tiếu lâm. Nhưng phải công nhận, gội đầu kiểu này không mỏi cổ.
Tui nói với thằng cháu tui muốn đi lên lăng chơi. Thế là hai cô cháu chạy xe Honda lên lăng khải định. Chupj nhiều hình nhưng làm mất máy chụp hình nên không có cái nào làm kỷ niệm.
Hôm sau hắn lại chở tui đi thăm nội thành, chỗ cung điện xưa. Tui mặc áo không tay nên phải thuê cái áo lụa choàng vào. Cung điện cổ xưa, có rất nhiều người thuê quàn áo bận đô vua chúa để chụp hình. Gặp vợ chồng ông này người ngoài Bắc, du lịch Huế, tui hỏi ổng Hanoi bây giờ ra sao ông ta thở dài "có bao nhiêu chúng nó phá gần hết."
Sau gần một tuần ở Huê, tui theo anh tư trở vào Saigon. Lần này xe lửa sang hơn, có máy lạnh đàng hoàng. Nhưng thức ăn không băng chuyến đi. Gạo dở quá xá. Canh họ để trong xô, đến từng phòng đổ vào tô. Hai anh em tui không ăn nổi. Anh ở cùng toa xin lấy ăn hết sạch.
Gần tới Saigon, tự dung tui bị đau lung tàn bạo, uống Viox cũng không hết. Chân bắt đầu sưng .
(This post was last modified: 01-02-2016 10:21 PM by isabella.)
|