Những hình ảnh này thường nhìn thấy nếu ta hay xem những phim cổ trang Hàn Quốc như Đại Trường Kim chẳng hạn. Thật ra trong khu này có cà 1 trang viên thường cho các hạng phim mượn hay mướn) để quay trong những cảnh cần nhà cổ. Có cả 1 khu chợ theo lối xưa, người ăn ngồi trên những sạp tre như những sạp chợ quê hẻo lánh của Việt Nam mình hồi d9ó. Nếu canh giờ đi cho kỹ có khi được tham dự những trò chơi dân gian như coi đám cưới thời xưa (nước nào cũng có màn nầy), coi múa điệu múa nông gia (farmer's dance) có màn múa dãi lụa dài trên chóp nón. Bọ canh không đúng giờ nên đàn quay phim chẳng thấy đã đành, những trò này cũng hụt mất! Cái Bọ nhìn thấy là những toán học sinh được thầy cô dẫn đi du khảo, bậc tiểu học có mà bậc trung học cũng có nữa!
Học sinh cấp tiểu học thì quần áo đồng phục màu nõn chuối tươi sáng:
Học sinh trung học thì nữ vận váy, nam vận áo cài kín cổ trang nghiêm.
Nhìn cách giáo dục trẻ của người mà ngẫm lại, buồn cho cách trẻ lớn lên nơi xứ mình!
Trong khu Korean Folk Village có cả 1 khu hồ rộng lớn với chiếc thuyền đá và suối nước cùng 1 cây cầu đá bắc ngang khá đẹp, tiếc rằng chỉ mới vào đầu thu lá mới úa màu chứ chưa chuyển hẳn sang màu quan san, nếu không cảnh vật hẳn còn đẹp hơn:
Vì chớm vào thu, nên trời chiều lành lạnh và mây xuống dầy khá sớm, trở ra cổng thấy có 1 quán trà, ghé vào nghỉ chân. Cầm thực đơn trà, nhiều tên nghe hết sức là bốc! Nhiều tên đọc lên bốc đến đỗi Bọ cứ sợ uống vô mình sẽ thành "Bé Bọ" (chứ không phải bé Bự!) thiệt sự. Thấy 1 tên xem ra hợp với mình (Ờ, thì ít ra cũng hợp với ông Bọ
) là "Reviving the body" , Bọ dịch nôm na là trà sạc điện. Mỗi người 1 ly để sạc....
Hỡi ơi, khi tô trà bưng ra trước mặt thì dòm màu nó đen đen, ngửi mùi nó nồng nồng ...lại kèm dĩa mứt gừng cho trôi cái vị đắng sau khi uống thì đúng là giống hệt chén thuốc bắc hồi nhỏ má bắt uống khi bị bệnh!
Đắng nhưng Bọ cũng phải nhăn mặt uống hết vì giá tô thuốc bắc bằng giá tô cơm Bọ ăn buổi trưa, hẳn là uống vào không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc!
Đã nói là cái tên nó bốc!!!!
Gần quán trà (hay tiệm thuốc bắc đây trời???) có 1 dãy lu khạp đậy kín nắp. Tuy đậy kín nắp nhưng mùi nằng nặng của kim chi lên men và tương đang ngấu vẫn phảng phất (nặng đấy!) xộc vào mũi khách! Hèn gì mà nãy giờ đi vòng vòng trong này cứ tự nhủ: Sao mình không thấy trâu bò hay heo gà mà vẫn ngửi mùi phân chuồng khăm khẳm!
Cảm nghĩ về Korean Folk Village
Nhìn cách người Hàn bảo tồn truyền thống của họ, trong lòng Bọ suy nghĩ nhiều! Dựng lại cả một ngôi làng cho thế hệ trẻ sau này có thể hình tượng ra nếp sống của ông cha họ, không phải là quý lắm sao? Và họ khuyến khích lớp trẻ đến để học hỏi, nhìn ngắm cùng là lấy kinh nghiệm thực tiễn. Bọ trông thấy 1 toán học sinh trung học do 1 cô giáo hướng dẫn đi thăm khu này, cô đã dạy học trò 1 trò chơi mà theo như cô giải thích cho Bọ biết, đó là trò chơi ở những làng quê xưa mà trẻ ở thành thị hầu như không còn biết đến nữa: Vạch 1 lằn ngang giữa sân, đặt 1 ống lon ở một khoảng cách nào đó ở một đầu, người tham dự đứng sau lằn vạch phóng 1 que dài độ nửa mét sao cho cắm lọt vào ống lon! Bọn trẻ tham dự rất nhiệt tình và vợ chồng Bọ cũng lây theo cái hào hứng !
Không có chuyện "Thấy nó cũ quá đập bỏ để xây cái mới".